Nhiều năm trước tôi làm ở tphcm. Lúc ấy cty là văn phòng đại diện nên cty ít người, vì vậy a e gắn kết nhau lắm. Dân Sài gòn máu nhậu. Và nhậu rất khuya.
Em là gái Bình Định, cái tôi quý ở em là mỗi tháng lĩnh lương em gửi về quê cho Mẹ nuôi 2 đứa em nhỏ. Mỗi khi về quê, em cũng gom góp tiền mua vé.
Nói chung ngoan, giản dị.
Tôi hay có cớ mời a e cty nhậu, mời cả em ấy. Kết thúc nhậu bọn tôi hay karaoke hoặc lên bar. Em uống tốt, chưa bao giờ thấy say... Các buổi Karaoke hay bar 2 đứa đều ngồi gần, thực ra là tôi xích lại gần em. Ko chạm đùi thì cũng cầm tay... Kiểu cứ rón rén dme nó thích thế chứ lại.
Lần nào em cũng tránh nên bản tính chinh phục của đàn ông lại càng lấn tới...
Lần thành công nhất là tôi được ôm em ở Canteen của công ty. Hôm ấy cuối tuần. Cty có 2 đứa, cũng là hôm tôi nói chia tay tphcm để về lại HN.
Em có vẻ buồn khi tôi rời, tôi xa em cũng buồn nhưng phải rời để quên đi những năm tháng trác táng, đốt tiền ở đất sài thành.
Ôm em rồi tôi lấy 2 tay ấn mông em về phía tôi, chim lúc ấy cửng lên cọ vào bướm em cứ đẩy ra.
Tôi ấn em vào tường, muốn hôn mà ko đc...
Đây là lần đầu của 2 đứa, vì em 1 mực chung thủy với chú yêu đang hơn em 14 15 tuổi.
Tôi về HN, thỉnh thoảng ntin với em. Vài câu hỏi han và nói nhớ em... Nhưng nhắn xong lại thu hồi nhỡ đâu chồng em đọc đc.
Lần này vào tphcm cũng bất đắc dĩ... Đi đòi nợ. Trên cương vị cho vay mà tới khi cần thì phải rò la, xét hỏi, xem ý tứ thằng vay nó ntn, liệu có có vui hay buồn, có tiền ko, để ở đâu... y như mình đi ăn cắp. Dme nghĩ mà cay...
Tối tôi lang thang lên Nguyễn Huệ kiếm quán bia lai rai tình cờ gặp em... mấy nay ở tphcm tôi cũng bao lần rút dthoai tính nhắn mà ngại nên thôi. Nay vô tình mà hữu ý. 2 đứa nói vội vã đc ít câu thì em phải đi, mình tiếc nuối...
Về đêm hôm ý và sáng hôm sau, dthoai ko rớt khỏi tay, 2 đứa ntin suốt.
Em nói đến đón rồi mời tôi đi ăn trưa. Em đưa đi ăn quán ở khá xa, 2 đứa đi đường hàn huyên đủ thứ. Tới quán tôi nhìn em kỹ hơn, em cũng thay đổi nhiều. Đặc biệt là diện hơn, k còn ngố và giản dị như xưa nhưng nét xinh và ngoan nói lễ phép thì ko hề thay đổi.
2 đứa uống vài chai. Cũng tới lúc phải chia tay. Tôi cầm lấy tay em, em ko rụt lại như xưa mà nói: Tay anh vẫn ấm.
Chỉ ấm thôi à? Tôi hỏi em
Anh trầm hơn nhiều, bớt xí xố nhưng vẫn đẹp trai.
Nay đc em khen cơ đấy, tôi kéo tay em về gần ngực tôi. Rồi tôi buông.
Tôi rất quý và có tcam đặc biệt với em. Tiếc là khi gặp em là tôi đã có gia đình nên k thể tiến xa hơn.
2 đứa ra lấy xe về thì trong bãi gửi rất rộng có con ô tô xập xình, tôi chỉ phát hiện ra khi có tiếng rên nhẹ phát ra. Và xe cứ xập xình nhún nhẩy. Hehe.
Xe của em để gần đó, em bịt miệng cười. Còn tôi đùa, a muốn đứng đây thêm 1 chút nữa.
Lên xe về!
Dừng đèn đỏ tôi lại cầm lấy tay em.
"Về Q1 khách sạn chỗ anh nhé?"
Em im lặng
Nhà hàng em mời xa, khá đẹp, thoáng nhưng cách q1 xa quá. Tôi sợ về tới q1 xa em đổi ý lại thì hơi buồn, nên nói em kiếm cái gần gần đây...
Em quắc mắt "chỉ 1 tý thôi đấy nhé".
Ôi. xong!
Nghĩ bụng là lên phải lột đồ em từ từ, cũng quay chụp lại về HN đỡ nhớ.
Kiếm ksan, lên phòng tôi máu lắm rồi nhưng vẫn giả bộ là điềm tĩnh. Còn đi pha nước chứ dme cửng lên nãy giờ rồi.
Em ngố của tôi ngày nào. Ngực em đã bơm rồi, mặc dù rất khó nhận ra.
Mũi em cũng làm... Hic
Em là gái Bình Định, cái tôi quý ở em là mỗi tháng lĩnh lương em gửi về quê cho Mẹ nuôi 2 đứa em nhỏ. Mỗi khi về quê, em cũng gom góp tiền mua vé.
Nói chung ngoan, giản dị.
Tôi hay có cớ mời a e cty nhậu, mời cả em ấy. Kết thúc nhậu bọn tôi hay karaoke hoặc lên bar. Em uống tốt, chưa bao giờ thấy say... Các buổi Karaoke hay bar 2 đứa đều ngồi gần, thực ra là tôi xích lại gần em. Ko chạm đùi thì cũng cầm tay... Kiểu cứ rón rén dme nó thích thế chứ lại.
Lần nào em cũng tránh nên bản tính chinh phục của đàn ông lại càng lấn tới...
Lần thành công nhất là tôi được ôm em ở Canteen của công ty. Hôm ấy cuối tuần. Cty có 2 đứa, cũng là hôm tôi nói chia tay tphcm để về lại HN.
Em có vẻ buồn khi tôi rời, tôi xa em cũng buồn nhưng phải rời để quên đi những năm tháng trác táng, đốt tiền ở đất sài thành.
Ôm em rồi tôi lấy 2 tay ấn mông em về phía tôi, chim lúc ấy cửng lên cọ vào bướm em cứ đẩy ra.
Tôi ấn em vào tường, muốn hôn mà ko đc...
Đây là lần đầu của 2 đứa, vì em 1 mực chung thủy với chú yêu đang hơn em 14 15 tuổi.
Tôi về HN, thỉnh thoảng ntin với em. Vài câu hỏi han và nói nhớ em... Nhưng nhắn xong lại thu hồi nhỡ đâu chồng em đọc đc.
Lần này vào tphcm cũng bất đắc dĩ... Đi đòi nợ. Trên cương vị cho vay mà tới khi cần thì phải rò la, xét hỏi, xem ý tứ thằng vay nó ntn, liệu có có vui hay buồn, có tiền ko, để ở đâu... y như mình đi ăn cắp. Dme nghĩ mà cay...
Tối tôi lang thang lên Nguyễn Huệ kiếm quán bia lai rai tình cờ gặp em... mấy nay ở tphcm tôi cũng bao lần rút dthoai tính nhắn mà ngại nên thôi. Nay vô tình mà hữu ý. 2 đứa nói vội vã đc ít câu thì em phải đi, mình tiếc nuối...
Về đêm hôm ý và sáng hôm sau, dthoai ko rớt khỏi tay, 2 đứa ntin suốt.
Em nói đến đón rồi mời tôi đi ăn trưa. Em đưa đi ăn quán ở khá xa, 2 đứa đi đường hàn huyên đủ thứ. Tới quán tôi nhìn em kỹ hơn, em cũng thay đổi nhiều. Đặc biệt là diện hơn, k còn ngố và giản dị như xưa nhưng nét xinh và ngoan nói lễ phép thì ko hề thay đổi.
2 đứa uống vài chai. Cũng tới lúc phải chia tay. Tôi cầm lấy tay em, em ko rụt lại như xưa mà nói: Tay anh vẫn ấm.
Chỉ ấm thôi à? Tôi hỏi em
Anh trầm hơn nhiều, bớt xí xố nhưng vẫn đẹp trai.
Nay đc em khen cơ đấy, tôi kéo tay em về gần ngực tôi. Rồi tôi buông.
Tôi rất quý và có tcam đặc biệt với em. Tiếc là khi gặp em là tôi đã có gia đình nên k thể tiến xa hơn.
2 đứa ra lấy xe về thì trong bãi gửi rất rộng có con ô tô xập xình, tôi chỉ phát hiện ra khi có tiếng rên nhẹ phát ra. Và xe cứ xập xình nhún nhẩy. Hehe.
Xe của em để gần đó, em bịt miệng cười. Còn tôi đùa, a muốn đứng đây thêm 1 chút nữa.
Lên xe về!
Dừng đèn đỏ tôi lại cầm lấy tay em.
"Về Q1 khách sạn chỗ anh nhé?"
Em im lặng
Nhà hàng em mời xa, khá đẹp, thoáng nhưng cách q1 xa quá. Tôi sợ về tới q1 xa em đổi ý lại thì hơi buồn, nên nói em kiếm cái gần gần đây...
Em quắc mắt "chỉ 1 tý thôi đấy nhé".
Ôi. xong!
Nghĩ bụng là lên phải lột đồ em từ từ, cũng quay chụp lại về HN đỡ nhớ.
Kiếm ksan, lên phòng tôi máu lắm rồi nhưng vẫn giả bộ là điềm tĩnh. Còn đi pha nước chứ dme cửng lên nãy giờ rồi.
Em ngố của tôi ngày nào. Ngực em đã bơm rồi, mặc dù rất khó nhận ra.
Mũi em cũng làm... Hic